“ Trăm năm bia đá cũng mòn
Ngàn năm bia miệng vẫn còn trơ trơ”
Quả thật, những lời dèm pha, đàm tiếu của người đời đối với lỗi lầm của ai đó luôn là “ quả đắng” đáng sợ nhất. Thế nhưng, không phải lời dè bỉu, chê bai nào cũng hoàn toàn đúng với bản chất sự việc. Như Khổng Tử đã từng nói “ Trên đời này có những việc chính mắt mình trông thấy rành rành mà vẫn không hiểu được đúng sự thật”. Trong khi đó, có không ít người chỉ mới nghe thoáng qua những lời đồn thổi “ tam sao thất bổn” đã vội qui kết những điều không hay, làm tổn thương người khác. Đã có không ít người phải gục ngã, thậm chí đánh đổi cả sự sống của mình chỉ vì không chịu nổi trước sức ép của thị phi và dư luận. Vậy mà, suốt nhiều năm qua, người mẹ của 340 đứa trẻ mồ côi, khuyết tật ở mái ấm Trung tâm nhân đạo Quê Hương, chị Huỳnh Tiểu Hương đã phải chống chọi với cảm giác bị khinh khi, ghẻ lạnh, với nỗi cô đơn chất chồng khi bạn bè, người thân đều lần lượt rời xa… Họ dường như quên hết một Tiểu Hương của người nghèo, của những thân phận côi cút, đáng thương; một Tiểu Hương chỉ biết sống cho con, vì con, dù đó là con chung của xã hội… Chỉ vì một vài thông tin ác ý của ai đó trên mạng xã hội, một vài lời hứa hùng hồn của vị đại gia nào đó trên báo chí mà họ đã có cái nhìn hoàn toàn khác về chị. Cho cho chị là người mẹ vô tâm, là kẻ lừa đảo, nhận được số tiền “khủng” của đại gia rồi chiếm làm của riêng, không chăm lo cho bọn trẻ… Đau đớn, ê chề nhưng chị vẫn cố im lặng, nín nhịn, vẫn cố chịu đựng những cơn thịnh nộ của người đời mặc sức tàn phá tâm can mình mỗi ngày vì chị chỉ cần các con hiểu và thương mình, chỉ cần lương tâm mình thanh thản, bình yên khi ở bên chúng. Và trên hết là chị muốn bảo vệ thanh danh, uy tín cho những người đã từng hứa với mình vì dẫu sao họ cũng là ân nhân. Thế nhưng, càng im lặng, nhẫn nhịn, chị càng bị đẩy vào con đường đen tối không lối thoát…
Từ lúc dấn thân vào sự nghiệp nhân đạo, thỉnh thoảng Tiểu Hương vẫn nghe râm ran những lời xì xào không hay về mình nhưng bi kịch thật sự xảy ra với chị có lẽ là kể từ khi lời hứa của đại gia Nguyễn Thị Liễu trong đám cưới khủng được bà tổ chức cho con trai vào ngày 29/12/2012 ở phố núi thuộc huyện Hương Sơn, tỉnh Hà Tĩnh. Đám cưới có sự góp mặt của gần 4000 khách mời cùng dàn xe rước dâu khủng và các ca sĩ nổi tiếng trong nước và hải ngoại. Theo nhiều thông tin, đám cưới này tiêu tốn của gia chủ cả chục tỉ đồng. Mọi người trầm trồ, thán phục trước đám cưới “ có một không hai” ở phố núi Hương Sơn không chỉ vì mức độ xa hoa, hoành tráng của nó mà còn vì thông tin bà Liễu đã tuyên bố ngay trong đám cưới mà một số tờ báo đã đưa tin ngay sau đó: “ Nữ thương gia xác nhận toàn bộ tiền mừng cưới, dự kiến lên đến hơn 50 tỉ đồng sẽ được dành để ủng hộ cho Trung tâm nhân đạo Quê Hương tại Bình Dương do bà Huỳnh Tiểu Hương sáng lập và làm giám đốc”. Cứ tưởng, cuộc đời của những trẻ thơ mồ côi, khuyết tật dưới mái ấm Quê Hương sẽ càng được sưởi ấm nhiều hơn, tương lai các em sẽ được rộng mở hơn khi có được sự chia sẻ, hỗ trợ của nữ đại gia phố núi. Trước những lời hứa của bà Liễu trong lễ cưới con trai mình, Tiểu Hương cũng ấp ủ thêm nhiều dự định mới cho các con. Nào là sửa sang lại dãy nhà ở đã xuống cấp, nào là xây thêm trường lớp cho các con được học hành ngay tại trung tâm… Thế nhưng, niềm vui mừng, hy vọng của mẹ con chị sớm vụt tắt khi lời hứa của bà Liễu thật sự chỉ là “ lời nói gió bay” không hơn không kém. Báo chí đã loan tin, mọi người hiển nhiên hiểu rằng Trung tâm nhân đạo Quê Hương đã nhận được một số tiền hỗ trợ rất lớn. Vì thế, ngày nào Tiểu Hương cũng nhận được những cuộc điện thoại chúc mừng xen lẫn những lời than vãn, mong được giúp đỡ của của những người nghèo khó ở khắp mọi nơi. Bởi, người ta biết được bản tính nào giờ của chị: khi có tiền là không tiếc với bất cứ ai, nhất là những phận đời không may. Người ta có hàng ngàn lí do để tìm đến chị sau thông tin đăng trên báo, từ chữa bệnh, sữa nhà, đóng tiền học cho con cho đến làm ăn, buôn bán.. Dù có giãy bày đến đâu, người ta cũng không tin rằng, đó chỉ là lời hứa suông của người đời… Thế là, một số người liền quay sang bôi nhọ và qui kết cho chị đủ điều. Họ cho rằng Tiểu Hương đang lợi dụng danh nghĩa làm từ thiện để chiếm đoạt tiền làm lợi cho bản thân, rằng chị là người phụ nữ đầy “ âm mưu tội lỗi”…
Giờ đây, dù 5 năm đã trôi qua nhưng không ít người vẫn còn ác cảm với chị qua sự việc này. Một số người còn kêu gọi bạn bè, người thân “ tẩy chay” Trung tâm nhân đạo Quê Hương và Huỳnh Tiểu Hương. Những khó khăn về vật chất có lẽ không là gì so với những nỗi u uất, nghẹn ngào mà chị gánh chịu suốt nhiều năm qua. Chị luôn tự hỏi: Mình đã làm gì sai để phải nhận lấy sự miệt thị, khinh bỉ như thế của người đời? Bao giờ những áp lực này mới buông tha cho mình? Một người không người thân, họ hàng như mình, một người đã trút cạn tình thương, của cải cho các con thì tư lợi vì ai, vì cái gì? Nhưng rồi, chị kịp hiểu ra rằng: suốt cuộc đời của mình không biết đã bao nhiêu lần bị người khác ức hiếp, hành hạ, xúc phạm cả về thể xác lẫn tinh thần nhưng rồi mình vẫn vượt qua được tất cả. Lẽ nào chỉ vì sự hiểu này mà mình phải bỏ cuộc? Dù có bất cứ chuyện gì xảy ra mình cũng phải cố đứng dậy và vượt lên chính mình…
Không riêng gì lời hứa của bà Nguyễn Thị Liễu, 15 năm qua, mẹ con Tiểu Hương đã đón nhận không biết bao nhiêu lời hứa của những vị khách đến thăm trung tâm và rồi, họ đã “quên” ngay sau khi rời đây. Đó là lời hứa của tổ chức từ thiện Ân Thiện Nhân, một tổ chức phi chính phủ của Ấn Độ hứa tài trợ trung tâm 70 tỉ đồng để mở rộng cơ sở hạ tầng hay như công ty địa ốc Diệp Bạch Dương hứa tài trợ thường xuyên mỗi tháng 100 triệu đồng để góp sức nuôi dạy các em…. Những lời hứa ảo này càng làm cộng đồng tin rằng Tiểu Hương đang rất “dồi dào” về tài chính. Hệ quả là các hoạt động ủng hộ, hỗ trợ trung tâm cũng thưa dần. Thậm chí nhiều bạn bè, ân nhân thân thiết bao lâu của chị cũng dần rời xa. Gánh nặng cơm áo, gạo tiền vì thế càng nặng nề hơn với Tiểu Hương. Dù khó khăn chồng chất nhưng chị và các cộng sự vẫn quyết tâm vượt qua thử thách này. Tiểu Hương cố gắng xoay sở thêm nhiều việc như: kinh doanh bàn ghế, mở quán ăn…để có thêm chi phí trang trãi cho trung tâm. Trong lòng chị luôn tâm niệm rằng: dù có hay không sự tiếp sức của cộng đồng xã hội, chị cũng sẽ cố gắng duy trì trung tâm Quê Hương bằng tất cả nỗ lực của mình. Giờ đây, dẫu sự thật đã được phơi này, cộng đồng đã hiểu được tấm lòng và nổi khổ tâm của chị. Song, hầu như ngày nào chị cũng nhận được một vài thông tin không mấy tốt đẹp về mình. Khi thì họ nói chị “ Lợi dụng làm từ thiện để dụ dỗ “ Đại gia” lắm của nhiều tiền”, có khi nói chị “ Lấy tiền của bọn trẻ để tư lợi cho bản thân”, thậm chí còn nói chị “ Nằm trong danh sách đen của công an vì được các tổ chức phản động của nước ngoài tài trợ…”. Có lúc họ gọi điện chỉ để sỉ vã, nhục mạ chị rồi vội vàng cúp máy. Buồn nhất có lẽ là những lời thắc mắc của con trẻ “ Mẹ ơi, sao người ta lại nói mẹ là người xấu, nói mẹ lừa đảo? con không muốn người ta nói mẹ như vậy…” Tất cả làm cho lòng chị thêm quặn đau.. Sau tất cả những sóng gió bi kịch đến với mình, niềm tin vào con người, vào cuộc sống trong chị cũng mong manh, hao mòn theo năm tháng. Nỗi mệt mọi, ê chề đã ngấm ngầm lấy đi sự tươi trẻ, lạc quan trong chị tự lúc nào. Mong sao, cộng đồng xã hội sẽ có cái nhìn công tâm, khách quan hơn đối với chị và đồng cảm, chia sẻ, tiếp thêm sức mạnh để chị không thấy đơn độc trên hành trình nhân đạo phía trước…/.
Quỳnh Như