· Chủđề: HUỲNH TIỂU HƯƠNG – HUYỀN THOẠI GIỮA ĐỜI THƯỜNG
TẬP 3: NHÂN DUYÊN
( MỞ đầu tập 3: Chị Tiểu Hương ngồi xem lại hình ảnh bé Anh Đào lúc nhỏ, hình ảnh những ngày đầu tiên chị làm từ thiện). Đi kèm với hình ảnh này là lời tự sự của chị:
Tất cả mọi sự sinh tồn trên cuộc đời này đều có nhân duyên của nó. Con người một khi có duyên với nhau, ắt sẽ gặp nhau rồi sẽ gắn kết với nhau mãi mãi. Nếu gắng gượng tìm kiếm nhau, gắn bó với nhau mà vẫn không được thì coi như không có nhân duyên. Cũng như mình thôi. Nhân duyên đã đưa mình đến với bé Anh Đào để rồi cả cuộc đời này mình gắn bó với con, mặc cho con có bệnh tật, lỗi lầm thế nào đi nửa. Con cũng chính là động lực, là niềm tin để mẹ đến với con đường từ thiện, con đường không hề đơn giản, nhẹ nhàng nhưng mẹ nguyện sẽ dấn thân đến hết cuộc đời này.
Trong thời gian đi cạo mủ cao su ở Đồng Nai, Tiểu Hương được một gia đình nhận làm con nuôi và đặt cho cái tên Huỳnh Thị Mận, trùng với tên của đứa con gái đã mất của họ. Đây cũng là cái tên đựơc Tiểu Hương dùng trong tất cả các loại giấy tờ tùy thân, giao dịch làm ăn, mua bán cho đến tận bây giờ. Lúc này, Tiểu Hương đã 15 tuổi. vậy là, ước mơ có được một gia đình với đầy đủ cha mẹ, anh em đã trở thành hiện thực với chị… Những tưởng, cuộc đời chị sẽ bước sang một trang mới. Thế nhưng, chỉ sau một thời gian ngắn sống trong ngôi nhà “ vay mượn” tình thương này, Tiểu Hương đã bị người con trai cả của cha mẹ nuôi, vốn bị bệnh thần kinh giở trò hãm hại. Quá sợ hãi, chị dùng tất cả sức mạnh của một thiếu nữ tuổi 15 để chống trả, tự bảo vệ mình thì bị hắn ta rượt đuổi và chém một nhát thật sâu, thật dài ngay chân trái. Vết thẹo đó vẫn còn hằn sâu trên cơ thể chị cho đến bây giờ. Biết được hành động sai trái của con trai mình, thay vì răn đe, giáo dục anh ta và vỗ về, an ủi chị, ba mẹ lại tìm cách “ quẳng” đứa con gái nuôi đi như quẳng đi một mối lo cho gia đình họ. Để chị ra khỏi nhà một cách êm thấm, ba mẹ nuôi dàn xếp đưa chị đi chơi ở Sài Gòn. Tiểu Hương nào hay biết gì. Chị ngoan ngoãn chuẩn bị đầy đủ quần áo và theo cha mẹ nuôi vào Sài Gòn. Một thế giới hoàn toàn mới mẻ, xa lạ với quán xá, nhà cửa đông đúc, xe cộ tấp nập hiện ra trước mắt chị. Chưa kịp làm quen với không khí ồn ào, náo nhiệt của vùng đất Sài thành thì Mận được cha mẹ nuôi đưa tới khu tượng đài liệt sĩ ở Bình Thạnh và dặn cô ngồi chờ, họ sẽ quay lại đón cô sau. Tiểu Hương đợi mỏi mòn vẫn không thấy cha mẹ đến đón trong khi trời đã chập choạng tối. Nỗi lo sợ, hoang mang bắt đầu lớn dần trong cô và cô nhận ra rằng: mình đã bị bỏ rơi thêm một lần nửa. Thế là, Tiểu Hương đành đi lang thang tìm chổ trú ngụ qua đêm. May thay, chị gặp một ngôi nhà nằm ở cuối nghĩa trang. Ông bà chủ thương tình cho chị vào ở nhờ. Ngày ngày, Tiểu Hương đi bán bánh mì kiếm sống.
Trong những ngày rong ruổi kiếm sống ở bến xe, đường phố, một buổi sớm Tiểu Hương thấy có một người phụ nữ trẻ tuổi mang con đi cho. Đó là một bé gái, còn đỏ hỏn nhưng trông khá bụ bẫm và kháo khỉnh. Bà mẹ van xin mọi người nhận nuôi dùm vì hoàn cảnh nghèo túng không nuôi nổi con. Trong khi mọi người nhìn chị ta bằng ánh mắt ái ngại xen lẫn khinh khi thì Tiểu Hương lại quyết định nhận nuôi đứa bé. Có quá hoang đường không khi một thiếu nữ vừa tròn 17 tuổi, cái ăn cái mặc của bản thân còn lo chưa xong nhưng vẫn dang tay để đón nhận một sinh linh vô thừa nhận? Chắc chắn là không vì nhìn thấy đứa bé non nớt sắp bị bỏ rơi, sắp phải chống chọi với những cơn phong ba bão táp của cuộc đời, Tiểu Hương bỗng chạnh lòng nghĩ đến thân phận bơ vơ, côi cút của mình thuở nào. Và chị nhận cưu mang đứa bé đơn giản là vì không muốn trên cuộc đời sẽ có Tiểu Hương thứ 2!
Chị đặt tên cho đứa bé là Hùynh Anh Đào. Cuộc sống vốn đã cơ cực nay càng nặng nề gấp đôi. Đã thế, con trai ông bà chủ lớn hơn Tiểu Hương 10 tuổi cứ nằng nặc đòi lấy chị làm vợ cho bằng được nhưng Tiểu Hương từ chối nên hắn luôn ấm ức trong lòng. Thấy Tiểu Hương mang đứa bé về sống chung, hắn càng gai mắt. Có lần uống say, hắn lấy con dao xả túi bụi vào người chị. Chạy không kịp, Tiểu Hương bị chém một nhát dài phía chân phải. Ông bà chủ sợ quá bèn tìm cách chữa trị cho Tiểu Hương. Sau hơn một tháng, vết thương mới lành. Con trai ông bà chủ không những không ăn năn mà còn đe dọa Tiểu Hương:
– Mày tính không làm vợ tao mà yên thân hả con kia. Tao cho mày biết: nếu mày đi tố giác với công an, tao sẽ giết cả 2 mẹ con mày biết chưa?
Vừa sợ hãi, vừa thương bé Anh Đào, Tiểu Hương đành ôm con bỏ trốn khi trong người không có tiền, cũng không có bất cứ giấy tờ tùy thân nào. Thế là, ban ngày Tiểu Hương đặt con vào chỗ mát rồi đi phụ bán bánh. Đêm xuống, hai mẹ con ôm nhau ra công viên ngủ. Nguy hiểm, bất trắc luôn rình rập, chực chờ nhưng Tiểu Hương thấy mình mạnh mẽ hơn rất nhiều vì bên cạnh chị giờ đây đã có bé Anh Đào. Em là người bạn và là điểm tựa duy nhất của chị. Bé Anh Đào càng lớn khôn, gánh nặng cơm áo trên đôi vai Tiểu Hương cũng ngày càng trĩu xuống. Chị trôi dạt khắp nơi, làm đủ thứ nghề, từ bốc vác, bán cà phê, bán thuốc lá đến kẹo su… để nuôi con. Phần mình, chị ăn những phần cơm thừa, canh cặn nơi hang quán, ngủ qua đêm ở bất cứ nơi đâu có thể ngã lưng đựơc và an toàn. Đói, khát, cực khổ nhưng Tiểu Hương chưa bao giờ tuyệt vọng. Chị luôn tin vào ngày mai, tin vào những điều tốt đẹp đang đợi ở phía trước… Đặc biệt, càng rơi vào cảnh sống cùng cực, nhựa sống trong chị lại càng tràn trề hơn bao giờ hết. Chị xinh tươi, rạng ngời như một đóa hoa ngát hương. Càng bước vào thời thiếu nữ, hương sắc đó càng tỏa sáng rực rỡ. Thế nhưng, chính điều này đã mang đến cho Tiểu Hương không ít tai họa và tủi nhục, như người đời vẫn thường hay nói “ Hồng nhan bạc phận”…
Khi thực hiện bộ phim này, chúng tôi hoàn toàn không muốn nhắc lại quá khứ đen tối, đau buồn của chị. Bởi, nó quá khắc nghiệt và tàn nhẫn. Thế nhưng, nếu không thấy đựơc phần đời đầy cai đắng, tủi nhục của chị, chúng ta sẽ khó có thể cảm nhận hết đựơc khát vọng và ý chí vươn lên mãnh liệt ở người phụ nữ này.
Thân liễu yếu đào tơ, lại sống vất vưởng, đơn độc nơi thị thành, chuyện Tiểu Hương bị bọn lưu manh, côn đồ hãm hại, hành hạ là điều khó tránh khỏi. Thế nhưng, không chỉ chiếm đoạt thân xác chị, đã bao lần Tiểu Hương bị bọn chúng rạch cổ họng, dí tàn thuốc là vào người vì cự tuyệt. Dã man hơn, có lần, chúng còn cột chị sau xe gắn máy lôi xểnh ra cầu Sài Gòn và vứt xuống sông giữa đêm tối mù mịt như để phi tang hành vi tội ác… Sẽ có đựơc bao nhiêu người còn tiếp tục muốn sống trong hoàn cảnh này? Tiểu Hương cũng nghĩ rằng, nếu cứ để mặc do dòng sông này cuốn đi, biết đâu mình sẽ thóat khỏi nỗi đau đớn ê chề và một cuộc sống dường như không lối thoát… Nhưng rồi, ý định buông xuôi của Tiểu Hương đã bị dập tắt ngay khi văng vẳng bên tai chị là tiếng kêu khóc của bé Anh Đào. Lòng chị trào dâng một nỗi lo sợ cho tương lai của đứa con gái bé bỏng, tội nghiệp. Nó sẽ ra sao khi mình khuất bóng? Chắc cũng sẽ bị người ta ném ra đường, bị ức hiếp, rồi lại có một Tiểu Hương thứ hai… Nghĩ đến đây, Tiểu Hương cố lấy hết sức để bơi vào bờ và chạy ngay về với bé Anh Đào. Chị ôm ghì con vào lòng, gạt phăng tất cả mọi nỗi đau đớn, tủi nhục để tiếp tục cuộc sống…
Thế nhưng, nỗi thống khổ chưa dừng lại ở đó. Có một gã đàn ông ngỏ lời yêu thương chị, muốn cùng chị nên nghĩa vợ chồng. Thế nhưng, chỉ sau một thời gian ngắn sống cảnh “ Già nhân ngãi non vợ chồng”, hắn đã lộ nguyên hình là kẻ chăn dắt khi đem bán chị cho một nhà chứa ở Vũng Tàu. Tiểu Hương luôn tâm niệm rằng: thà bị hà hiếp, đánh đập chứ nhất định không bán thân xác để kiếm tiền nên chị luôn chống trả quyết liệt mọi âm mưu, thủ đoạn của bọn chúng. Để Tiểu Hương “ ngoan ngoãn” nghe lời, bọn ma cô, tú bà đã tiêm vào chị thứ thuốc chết người – ma túy. Vướng vào nó, Tiểu Hương đã trở thành kẻ lệ thuộc, nghe theo sự sắp đặt của bọn buôn người. Chị chấp nhận “ đi khách” ở Vũng Tàu, Đà Lạt nhưng trong lòng vẫn nung nấu ý định thoát ra khỏi vùng bùn nhơ nhớp này. Sau 3 tháng sống đời hương phấn, Tiểu Hương đã trốn khỏi chốn “Lầu xanh” và về Sài Gòn quyết tâm chống trả với cơn nghiện ma túy. Không thuốc thang, không bác sĩ nhưng với ý chí kiên cường, với khát vọng vươn lên mãnh liệt, Tiểu Hương đã tự cắt được cơn nghiện và tiếp tục đi phụ bán càphê để nuôi con.
Trong thời gian phụ bán cà phê ở bến Bạch Đằng, TP. HCM, Tiểu Hương tranh thủ học tiếng Hoa để tiện giao tiếp. Vừa làm việc quần quật suốt cả ngày, vừa ôm con học bài nhưng có lẽ do năng khiếu bẫm sinh nên Tiểu Hương nhanh chóng nghe và nói tiếng Hoa thành thạo. Nhiều khách quen hay lui tới uống càphê, thấy Tiểu Hương thông minh, nhanh nhẹn, dịu dàng lại biết giao tiếp bằng tiếng Hoa nên hay nhờ cô phiên dịch hộ, có khi chỉ dẫn cho họ về phong tục, tập quán, thói quen sinh hoạt của người Việt Nam để tiện bước làm ăn. Cũng nhờ vào chút vốn liếng tiếng Hoa có được mà Tiểu Hương đã làm quen được với một người đàn ông Đài Loan tốt bụng tên Chao Lai Wang. Chao là một doanh nhân mới vừa chân ướt chân ráo đến Việt Nam làm ăn. Sau những giờ làm việc căng thẳng, mệt mỏi, Chao thường hay ra bờ sông Bạch Đằng hóng mát, uống càphê. Qua nhiều lần trò chuyện, thăm hỏi, biết được hoàn cảnh đáng thương của Tiểu Hương, Chao thỉnh thoảng hay tặng quà và cho cô ít tiền. Thế nhưng, điều làm ông thú vị và bất ngờ hơn cả ở người phụ nữ này là những thứ ông cho, cô không bao giờ dùng một mình mà đem chia sẻ cùng những người bạn bụi đời. Chao tò mò tìm hiểu và được biết thêm: dù nghèo khó, cơ cực nhưng Tiểu Hương vẫn nhận nuôi bé Anh Đào; vẫn sẵn sàng chia sẻ, giúp đỡ những mãnh đời cùng cảnh ngộ giống như mình. Cảm phục trước tấm lòng nhân ái của Tiểu Hương, Chao nhận chị làm con nuôi và thuê cho một căn phòng sạch đẹp, khang trang ngay đường Nguyễn Huệ để chị có một nơi ăn chốn ở tốt hơn. Thế nhưng, Tiểu Hương nào muốn hưởng thụ một mình, ngày ngày, chị rủ đám bạn tới ở chung với mình cho vui. Dần dà, căn nhà của Tiểu Hương trở nên chật hẹp bởi đám bạn lang thang, bụi đời của chị ngày càng đông. Chỉ sau vài tuần, chủ nhà không chịu nỗi đám bạn nghịch ngợm của Tiểu Hương nên đã yêu cầu ngưng hợp đồng cho thuê nhà với Chao. Không nản lòng, Chao tiếp tục đi thuê cho Tiểu Hương căn nhà khác trên đường Lê Văn Sĩ, Đặng Thị Nhu…, song cũng chẳng nơi nào chủ nhà chịu được quá một tháng, vẫn chỉ với lí do duy nhất: sợ đám bạn cô kéo về toàn là dân bến xe, đầu phố, công viên…
Cuộc sống Tiểu Hương bắt đầu có chút niềm vui thì vào một ngày, Tiểu Hương nhận thấy lòng tốt của Chao không bình thường, nhất là khi ông ôm cô vào lòng và ngỏ lời yêu thương. Tiểu Hương chua chát nghĩ rằng: chẳng lẽ chị muốn có được tình cảm vô tư, trong sáng với một người đàn ông lại khó khăn đến thế sao! Trong lúc xúc động, sẵn con dao trên bàn, Tiểu Hương vớ lấy và kề vào cổ mình, chị thề sẽ tự vẫn nếu Chao không buông ra. Sợ Tiểu Hương làm liều, Chao khóc năn nỉ cô buông dao ra và hứa sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt cô nữa. Và Chao đã giữ lời hứa. Trước lúc đi xa, ông để lại cho Tiểu Hương 20 cây vàng cùng với lời khuyên: muốn giúp đỡ người khác và giữ đựơc thân mình, trước hết phải mua căn nhà riêng mà ở. Đó là ngày 10/12/1989 – Ngày Tiểu Hương coi là sinh nhật của mình.
Nghe lời Chao, Tiểu Hương dùng 20 cây vàng mua căn nhà trên đường Nguyễn Văn Cừ, Quận 5. Vừa mua hôm trước, hôm sau có người đến trả 45 cây vàng. Quá bất ngờ, dù chẳng biết 45 cây vàng trị giá bao nhiêu, Tiểu Hương vẫn quyết định bán vì thấy lời. Sau đó, cô tìm mua một căn nhà rộng 100 m2 trên đường Lê Hồng Phong, quận 10, với giá…….. Số tiền còn lại, Tiểu Hương mua một chiếc xe du lịch cho khách Đài Loan thuê. Không kinh nghiệm, không kiến thức kinh doanh nhưng với chút ít vốn tiếng Hoa cùng sự nhanh nhạy, ứng xử khéo léo, xe của Tiểu Hương luôn đông khách. Mặt khác, khách thuê xe của Tiểu Hương còn thích thú khi đựơc chính cô chủ xinh đẹp, tài giỏi đi theo làm thông ngôn miễn phí. Thực ra, Tiểu Hương đi theo khách là có mục đích: học hỏi kinh nghiệm làm ăn. Bởi chị biết, người Hoa nói là sang đây du lịch nhưng thực chất là họ tìm kiếm cơ hội làm ăn. Tiểu Hương đã học được rất nhiều điều trong những câu chuyện của họ. Cũng từ đây, Tiểu Hương kiêm luôn nghề “ cò” đất, hướng dẫn viên du lịch, trợ lí cho một số công ty Đài Loan…
Tiểu Hương thường dành phần lớn thời gian để giúp việc cho các doanh nghiệp nứơc ngoài mới đến Việt Nam làm ăn. Bằng kinh nghiệm thực tiễn, bằng mối quan hệ với các doanh nghiệp trong nuớc trong nhiều năm qua, Tiểu Hương đã có được những thông tin, số liệu cần thiết, xác đáng để có thể giúp họ mạnh dạn đầu tư vào Việt Nam làm ăn. Dần dà, Tiểu Hương đã trở thành người bạn thân thiết, đáng tin cậy của các doanh nghiệp trong và ngoài nứơc. Chị thường được mời đi giao dịch, thuyết trình, phiên dịch. Công việc vất vả, bận rộn nhưng Tiểu Hương chưa bao giờ nề hà trước bất cứ lời yêu cầu nào của khách hàng. Nửa đêm, khi mọi người đã an giấc nhưng nhận được cuộc điện thoại mời phiên dịch hoặc dẫn đoàn đi tham quan, chị cũng liền vui vẻ nhận lời và tức tốc chạy đến điểm hẹn. Phong cách của Tiểu Hương là nhanh, gọn, cơ động mọi lúc mọi nơi. Chị ngại nhất là để người khác phải chờ đợi hoặc lỡ việc vì mình nên chưa bao giờ trễ hẹn với bất cứ ai. Vì vậy mà khách hàng ngày càng quí mến Tiểu Hương. Sau mỗi chuyến đi, chị thường được trả công từ vài chục đến vài trăm đôla.
Trong những lần đưa khách đi tham quan, du lịch, ăn uống, Tiểu Hương xót xa nhận ra rằng xã hội vẫn còn “ Kẻ ăn không hết người lần không ra”. Những bữa tiệc linh đình, thừa mứa; những lon bia, chai rượu ngoại đắt tiền được rót vô tội vạ vào ly của nhau. Mọi người ăn uống, nâng ly chúc tụng, cười nói rôm rả mà chẳng cần để ý đến ví tiền. Với Tiểu Hương, những bữa tiệc như thế này có thể cứu giúp hàng ngàn đứa trẻ bụi đời qua cơn đói khát, hàng trăm cụ già neo đơn qua cơn bệnh tật… Tiểu Hương tự nghĩ nếu mình có thể làm cho những người giàu có, dư dả này hiểu đựơc nỗi thống khổ của người nghèo, chắc họ sẽ sẵn sàng dang tay cứu giúp. Chị cũng mong sao mình kiếm đựơc thật nhiều tiền để giúp đỡ họ. Vì vậy, ngày cũng như đêm, Tiểu Hương lao vào làm việc quên cả mệt mỏi. Vào năm 1999, khi cơn sốt đất đai ở TP. HCM lên đến cực điểm, có những vụ môi giới, Tiểu Hương kiếm được 30 đến 40 ngàn đôla. Làm và tích lũy, đến cuối năm 1999, Tiểu Hương đã trở thành “ Đại gia” với hàng ngàn mét vông đất, 4-5 căn nhà và hàng chục chiếc xe hơi cho thuê. Cũng từ đây, con đường ánh sáng, chân trời hạnh phúc dần hiện rõ lên trong suy nghĩ của doanh nhân trẻ tuổi Huỳnh Tiểu Hương và thôi thúc chị phải hành động ngay, giống như chị chỉ còn một ngày để sống, để làm việc và cống hiến; đó là làm từ thiện để cứu giúp những mãnh đời nghèo khó, bất hạnh./.
HẾT TẬP 3./.