Đôi khi ta bặt gặp giữa đời thường những câu chuyện bước ra từ cổ tích, ở đó không có vua, không có hoàng hậu, cũng không có mụ gì ghẻ độc ác, càng không phải là nàng lọ lem được hoàng tử yêu thương, câu chuyện cổ tích ấy là câu chuyện về một người con gái đã dứng dậy, bước ra từ vũng bùn, từ một quá khứ, tuổi thơ bi thương để khi may mắn bước vào đời, chị đã dang rộng cánh tay để nâng niu, giúp đỡ bao phận đời bất hạnh, thiếu may mắn trong cuộc sống. Chị chính là Huỳnh Tiểu Hương – Giám đốc Trung tâm Nhân đạo Quê Hương.
Nhìn cách chị chăm chút từng món ăn, tự mình đi chợ, làm hầu hết việc bếp núc, lo cho miếng cơm, manh áo, giấc ngủ và cả con chữ, nghề nghiệp để các em bước vào đời của một đại gia đình lớn tại Trung tâm Nhân đạo Quê Hương mới thấy hết những đóng góp của chị cho cuộc đời này.
Cánh hải âu trong bão
Hẳn trong đời, ai cũng một lần muốn được quay lại tuổi thơ, để được tung tăng bên cánh diều trước những chiều no gió, được lang thang trên những triền đê bắt bướm hay về để được tắm mát bên dòng sông, được áo mới, được quà, được nủng nĩu, yêu thương. Nhưng đối với Huỳnh Tiêu Hương, chắc hẳn chị chẳng bao giờ quay lại những ngày tháng đó, dù có trong suy nghĩ. Danh ngôn có câu “Quá khứ đau thương sẻ giao mầm cho một tương lai tốt đẹp”, điều ấy có lẻ đúng với trường hợp riêng chị, bởi cuộc đời chị đã đi qua là những tháng ngày mà mỗi khi ký ức có quay về, chị lại rùng mình.
Chị không biết quê hương, không biết mình sinh ra, lớn lên ở đâu, khi nào, cũng không biết cha mẹ mình là ai. Tháng ngày tuổi thơ của chị là hành trình rong ruỗi khắc miền Nam – Bắc, làm thủ thứ nghề từ sang hèn đến nguy hiểm, bán vé số dạo, đi ăn xin, đào vàng, phụ hồ, …vv. Tuổi thơ chị là những ngày chạy trốn khỏi những đòn roi và đoạ đày thể xác của bọn buôn người lòng lang dạ sói.
Nhưng cũng thật lạ, không biết đã có một nghị lực nào mạnh mẽ để chị tiếp tục sống, tiếp tục bước trên con đường đầy chông gai ấy để đến hôm nay, chị trở thành một cánh hải âu bay giữa bầu trời đầy nắng gió của bao la sóng vỗ. Có lẽ ông trời đã nặng tay khi thử thách lòng can đảm nhưng bù lại ban tặng cho chị cái thứ tình người thiêng liêng, quý giá. Để rồi, những lúc tưởng chừng bản thân mình gục xuống thì lại có một bàn tay nâng lên, gieo mầm tin yêu và hy vọng.
Gieo mầm
Là một đứa trẻ sống cuộc đời nổi trôi gió bụi và luôn khát khao những vòng tay ấm áp hơn bất kỳ ai, chị hiểu được giá trị của gia đình, của sự học hành và tình yêu thương. Trong thâm tâm chị luôn có sự đồng cảm sâu sắc với những đứa trẻ cùng cảnh ngộ, ước mong bao bọc, sẻ chia để các em không giẫm lên cái lối mòn quá khứ đau buồn mà mình đã đi qua. Tình yêu thương không mua được sự giàu sang, phú quý nhưng mua được sự ấm áp tâm hồn, làm người ta thấy mình cần phải sống tốt hơn, đẹp hơn. Bản thân chị, dù có thể tạm gọi là có chút bản lĩnh hơn người khác nhưng nếu không có cái thứ tình ấy thì chắc cũng chẳng được như bây giờ. Chính các em là niềm vui, sự hy vọng, là ánh sáng cuối tầng hầm để chị vươn lên, cố gắng sống, căng hết sức mình để làm việc, để chở che, yêu thương và được yêu thương.
Cơ may lớn nhất để chị thực hiện khát vọng của đời mình là khi được một người Đài Loan tốt bụng nhận làm con nuôi. Đó là ngày chị bước sang một trang đời mới sáng sủa hơn và chị đã lấy ngày đó là ngày sinh nhật của mình (10 – 12 – 1989). Cảm nhận với hoàn cảnh đã làm rung động được tình thương của chị đối với đám trẻ nên khi trở về nước, người cha tốt bụng ấy đã không ngần ngại cho chị 20 cây vàng, với lời khuyên mua một căn nhà để che mửa đội nắng, cưu mang những đứa bé thiếu may mắn, bất hạnh như đời chị đã đi qua. Dùng số tiền ấy để mua một căn nhà, chị gặp may khi có một người khác mua lại căn nhà ấy với giá gấp đôi. Cứ thế, sau nhiều lần mua rồi bán, bán rồi mua, chị tham gia vào lĩnh vực kinh doanh bất động sản, có xe hơi, nhà biệt thự và trở thành tỷ phú lúc nào không hay.
Được đổi đời trong một thời gian rất ngắn, nhưng chị không quên những người bạn bụi đời lăn lóc trên hè phố, có căn nhà đầu tiên, chị đón tất cả bạn bè đến ở cùng, kiếm việc làm cho họ. Rồi nghe ở đâu có đứa trẻ bị bỏ rơi là chị tìm đến, nhận về nuôi. Mặc dù lúc ấy đã khá giả, chị vẫn chắt chiu từng đồng bạc kiếm được, tự tay mình làm mọi thứ kẻo không phải mất tiền trả công …vv để nuôi sống cái gia đình đông dân của mình. Khi có số tiền lớn trong tay, chị đã mua đất ở Đồng Nai, Bình Dương, Đã Nẵng…vv, xây nhà và rước các đứa trẻ bụi đời về chăm sóc. Cứ thế, năm này qua tháng khác, chị trở thành người mẹ của hàng trăm đứa trẻ ở cả ba miền Bắc – Trung – Nam.
Tiếp nhận ngày càng nhiều các em thiếu may mắn, bất hạnh vào ở, chị thấy ngôi nhà ngày càng khó có thể đáp ứng hết, vì vậy, bằng quyết tâm của cá nhân mình, cùng với sự giúp đỡ nhiệt tình của chính quyền địa phương, các mạnh thường quân, những tấm lòng hảo tâm trong xã hội, chị thành lập Trung tâm Nhân đạo Quê Hương tại 61/23 KP Tân Long, P. Tân Đông Hiệp, TX Dĩ An, tỉnh Bình Dương vào năm 2001. Nếu ngày đầu, đây chỉ là một túp lều tranh với những vật dụng tạm bợ, chắp vá, thì hiện tại, nơi đây đã trở thành một cơ sở khang trang, hiện đại với đầy đủ trường học, khu vui chơi, sân tập thể dục để các em rèn luyện sức khoẻ. Đặc biệt là khu nhà thờ Họ Huỳnh – nơi có thể lưu lại sự có mặt dù chỉ là phút giây ngắn ngủi, ghé tạm qua cuộc đời này của một sinh linh ngây thơ vô tội, của những người giống như chị.
Còn chút riêng mang
Là mẹ của hàng trăm con nhỏ, nhưng chị vẫn chưa có mái ấm cho riêng mình. Chị thừa biết sự nghi kỵ, thiếu cảm thông của người đời dành cho chị khi đi qua một quá khứ trong bùn lầy. Đó là chưa kề đến những tiếng đồn, những suy nghĩ không tốt của nhiều người dành cho việc làm và Trung tâm Nhân đạo Quê Hương của chị, họ nghĩ chị hưởng lợi, đang rút xương máu của những đứa trẻ mồ côi, những mãnh đời thiếu may mắn, bất hạnh, bóc lột sức lao động của các em ,…vv, nhưng vượt lên tất cả, vẫn còn đó một tấm lòng yêu thương, biết sẻ chia, quan tâm, giúp đỡ người khác, còn đó một trái tim biết thổn thức, biết nhứt nhối, biết đau vì vẫn còn những em bé bị bỏ rơi, những đứa trẻ mồ côi không cha mẹ phải đi bán vé số, ăn xin, trộm cướp, thậm chí bị bắt đi bán thân để kẻ xấu kiếm tiền.
Chị tâm sự: “Hương nghĩ mình sẽ lập gia đình khi tìm được một nửa yêu thương thực sự. Nhưng điều này hình như hơi khó vì chưa thấy có người đàn ông dễ dàng chấp nhận quá khứ và có cùng tình yêu trẻ với Hương. Thôi thì phúc phận này đành cứ để cho ông trời định đoạt, còn Hương chỉ biết niềm vui và hạnh phúc lớn nhất của đời mình bây giờ là những đứa con. Được nhìn những thiên thần bé nhỏ của mình lớn lên từng ngày, có em vào đại học, có đứa có việc làm tốt trong xã hội, c ó em ra đời đi làm thành đạt, … vv, Hương thấy lòng mình ấm áp hơn bất cứ thứ gì bản thân có”.
Cho những ước mơ bé nhỏ
Rời mái ấm Quê Hương, tạm biệt các em nhỏ với đôi mắt thơ ngây và nụ cười hồn nhiên, chào bà mẹ trẻ của hơn 300 phận đời bất hạnh, chúng tôi không khỏi day dứt về một đôi mắt sâu nhìn đăm chiêu của chị. Vẫn biết cuộc đời vẫn còn rất nhiều, rất nhiều hoàn cảnh ngang trái, thiếu may mắn, vẫn còn đó những phận đời trẻ thơ phải lao mình trong nắng gió, mưa bão để bán vé số, ăn xin, vẫn còn những đứa bé gái vị thành niên đã phải trở thành gái bán hoa cho những tên đồ tể bất nhân, vẫn biết là một mình chị không thể dang rộng vòng tay để gom hết tất cả những phận đời như thế để cứu mang, giúp đỡ, nhưng mong chị sẽ sống hạnh phúc, bình yên. Và mong ước cuộc đời vẫn còn rất nhiều, thật nhiều tấm lòng hảo tâm, vẫn còn đó những con người như chị và giống chị để cứu lấy, ươm mầm những ước mơ bé nhỏ được bay cao, vươn xa.